Chắc hẳn chúng ta vẫn còn nhớ, khi Tuần lễ Thời trang Thu/Đông 2012 ra mắt công chúng cũng là lúc các giáo đồ thời trang xôn xao về sự hồi sinh của một khuynh hướng tóc dưới bàn tay của các NTK, nhà tạo mẫu tóc trứ danh. Và đó chính là mái bằng. Tuy nhiên, điều thật sự khiến cho thiên hướng tóc đình đám năm 2007 này trở nên tươi mới hơn trong mắt hàng triệu cô gái là một phiên bản nâng cao của nó với cái tên Fringe. Không như những gì được tiên lượng, Fringe hair chưa có một vị thế nhất thiết trong thời trang tóc mùa Thu/Đông. Bù lại, năm 2013 mới chính là năm của kiểu mái bằng này.
Trước hết, Fringe hair là gì? Đó là tên gọi dành cho những kiểu tóc có phần tóc mái trước mặt ngắn hơn nhiều so với tổng thể chiều dài cả mái tóc. Phần mái chờm xuống trán được cắt tỉa so le, uốn cong và có thể vuốt sang để tạo kiểu mái lệch. Bên cạnh đó, ưu điểm tuyệt trần của Fringe hair là nó khôn cùng “dễ tính", không quá kén mặt như mái bằng nguyên thuỷ song có thể thích hợp với nhiều dáng tóc: từ dài, chấm vai đến ngắn. Chính điều này đã tạo nên nét yêu kiều, nữ tính và trẻ trung rất đặc trưng của Fringe hair. Tiếp theo đó là vô kể cô nàng không thể cưỡng được trước sứcthời trang sỉhút của kiểu tóc này và Fringe hair dần trở nên thân thuộc với phái đẹp.
Có một câu hỏi được đặt ra là: mái bằng của 2013 có gì khác lạ so với màn xuất hiện xuất sắc vào năm 2007? Câu đáp ắt hẳn sẽ làm nhiều cô nàng phải thất vọng: mái bằng chưa đích thực có những bước tiến dài như mọi người mong đợi. Nó vẫn thế, vẫn dày, vẫn thẳng và dĩ nhiên là phần mái vẫn dài ngang chân mày như cũ. Thế nhưng, điều khiến các chuyên gia thời trangquần áo namtin cậy vào sự tái xuất của mái bằng vào năm 2013 lại bắt đầu từ cách chúng ta biến thể nó.
Karliethời trang sỉKlossxuất hiện cực mới lạ với Fringe haire trên tùng san Vogue Mỹ ấn bản tháng 1 năm 2013.
Cụ mua áo xống sỉ giá rẻ Thời trang namthể như, bạn sẽ ngây ngấtquần áo namtrước vẻ đẹp toát ra từ mái tóc Fringe rối, với các lớp layer cắt tỉa khéo và ẩn chứa trong đó là sự khoáng đạt, bụi bặm pha trộn nét mềm mại, nhẹ nhàng của phong cách Grunge (một phong cách được lấy được mô phỏng theo kiểu cách ăn mặc của những người dân du mục trên thảo nguyên). Hay, đó có thể là sự quyến rũ của mái tóc Bangs hair được lấy cảm hứng từ những cô đào bốc lửa của thập niện 60s nhưFrancoise HardyhayJane Birkina. Chỉ như vậy là bạn cũng hiểu được rằng chính cách chúng ta biến chuyển tóc mái bằng mới là điều tạo nên sự thú của nó trong năm 2013.
Bênthời trang sỉcạnh đó, chiều dài của Fringe hair cũng là vấn đề cốt lõi đáng để quan tâm. Với sở trường là dễ thích nghi với từng độ dài của tóc, Fringe hair của 2013 sẽ mang tới 2 gợi ý đặc biệt cho bạn: tóc dài và tóc bob.
Fringe hair theo dạng tóc bob có chiều dài từ ngang cằm cho đến chờm tới vai. Với nó, bạn sẽ là một cô nàng yêu thời trang mang đậm hơi thở nơi đô thị, đầy vẻ sành điệu và cá tính. Kiểu tóc này hiệp với những ai có khuôn mặt trái tim hay hình oval. Đây cũng là kiểu tóc hứa sẽ làm nên chuyện trong cơn bão thiên hướng của năm 2013.
Tiếp theo là Fringe hair với dáng dài ngang vai và hơn hơn nữa. Bản tính, đây được xem như dạng Fringe hair hoàn hảo, đặc biệt là khi đi kèm nó là chất tóc thẳng tự nhiên hoặc gợn sóng nhè nhẹ. Nếu Fringe hair dạng bob là mũi nhọn tiền phong trong xu hướng thì tóc Fringe hair dáng dài lại là sự tuyển lựa an toàn cho những ai không muốn mạo hiểm với mái tóc của mình.
Bênxống áo namcạnh đó, chiều dài phần mái của Fringe hair cũng mang đến chút xíu khác biệt nho nhỏ: phần mái trên lông mày sẽ giúp nhấn mạnh vào đôi mắt, còn nếu muốn vấn vào đôi môi thì nên để tóc mái dài hơn. Bạn cũng không nên để phần mái quá dày, sẽ tạo nên cảm giác nặng nề và khiến khuôn mặt bị tối đi. Ngoài ra, đây cũng là kiểu có đòi hỏi sự coi sóc luôn nên bạn cũng sẽ tốn một khoản không ít để giữ cho nó có đượcthời trang sỉvẻ đẹp hoàn hảo nhất.
>> Đón đọc ấn phẩm lao động & Đời sống số 22
30 tuổi, anh Nguyễn Thọ Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan suýt soát 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, bố mẹ đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, ba má Hồng quyết neo ghe, tìm một công việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.
Chút vốn dĩ tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha đôi khi cho ghe cập bến không đủ để Hồng tự bươn chải nơi áo thun nam cổ tim đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.
Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ hồ, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở thành sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm càng ngày càng đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.
Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.
Cũng như những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là bằng lòng được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.
Anh Hồng không phải là người Việt độc nhất buôn bán ở chợ nổi. Theo hướng dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán xống áo, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có nặng nhọc nhưng tương đối dễ thở hơn thời kì bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.
Chị Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm lái xe. Chị Nga có được cửa hàng hoành tráng ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức cần lao sang lại.
NhữngThời trang namtháng ngày nhớ đời
Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trên đất Thái cũng vô cùng ngẫu nhiên. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc chẳng đâu vào đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa nổi tiếng ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư bất hợp pháp. Anh bị giam 48 ngày nơi đất khách.
Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy má rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong ngục thất Thái Lan không phải lao động vất vả. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.
Chị Hương tâm sự: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.
Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít,thời trang sỉnơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở nên người nhập cư hợp pháp có hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, tạm cư, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số ngùng ngoằng như mật mã, trong đó tả đầy đủ danh tiếng, quốc tịch, nơi lưu trú, nghề nghiệp…
Giấy chứng thực cư trú hợp pháp trên đất Thái.
Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa thu vén, khuân vác đến thợ hồ… “Thấy mình chịu thương chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.
Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thật thà, du khách phản chiếu nên chính quyền đã trục xuất, không cho tạm cư ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm ăn gian dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất tôn trọng người Việt. Họ sẵn lòng trợ giúp, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thật thà”.
Bán hàng kiêm hướng dẫn viên
Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều trông rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một chỉ dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hồ hết các điểm tham quan nức tiếng ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều đáp chính xác những thông báo cập nhật mới nhất.
Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được kiến thức, người Việt trên đất Thái phải đầu chi tiết tham khảo tư thời kì tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học thuộc lòng, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, viện dẫn cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.
Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, trước nhất hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng tiền ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông báo cấp thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.
Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một chỉ dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê hướng dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.
Trước đây, chợ Nghĩa Tân đã từng được người dân phản ánh về vấn đề này.
Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải bây giờ mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày càng phổ biến, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng ngày càng khó chịu.
Chứng kiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương chẳng những không tiếp đón khách mà còn kênh kiệu ra mặt.
Ngay tại sạp hàng quần áo, có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng ngay lập tức lấy cớ phải vía để buông những lời nhục mạ, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.
Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá cao so với thực tế, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nào là: “Người ta đi ăn cướp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…
Điều đáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất thiết phải là buổi sáng mở hàng, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa mở hàng nên nặng vía”.
Hình thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, chửi rủa.
“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” - một người mua hàng chia sẻ.
Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì chắc chắn sẽ có vụ đụng độ ngay tức thì.
Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quán bán sướng tay chứ không như bây giờ. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là ghê gớm, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.
Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chủ yếu loanh quanh bên ngoài chợ, những chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Vì thế, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.
Đây là vấn đề của văn hóa ứng xử, ngày càng trở nên cần thiết đối với con người hiện đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở nên cần thiết trong kinh doanh. Vậy mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những tình huống gây bức xúc không nhỏ đối với đa số khách hàng khi đến chợ này. Không những hình ảnh người bán hàng ngày càng xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu thương buôn bán lâu năm trong khu chợ.