Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Ứng dụng tông pastel làm "mềm" 3 vóc dáng thời trang sỉ căn bản - Kenh14.vn

Trái hẳn với những tông màu trầm buồn, ảm đạm rất đặc trưng của mùa đông; mỗi khi xuân về lại đánh dấu sự lên ngôi mạnh mẽ của cơn lốc màu sắc pastel ngọt. Sự tươi sáng, nhẹ nhõm của pastel mang đến một hình ảnh lãng mạn cho các phái đẹp trong mùa nắng lên. Pastel còn được yêu thích bởi nó gợi nên vẻ đẹp duyên dáng, nữ tính và tinh khiết. Màu pastel gồm hồng san hô,  hồng đào, các gam phấn nhạt của xanh, tím, vàng... Pastel giúp cho trang phục ngày xuân của chúng ta màu mẽ mà không quá chói lóa, lại còn tươi sáng hơn hẳn những sắc màu oắt con. Trong những ngày đầu xuân có nắng, thời tiết không quá lạnh, hãy làm tươi mới trang phục street style của mình với những gam màu pastel.

Màu pastel tuy rất đáng yêu, nữ tính, rất dễ phối hợp đồ. Chúng cũng không kén da, tuy nhiên, nếu chú ý bạn sẽ thấy có một số tông pastel làm da bạn trông nhợt đi. Bí quyết là chọn sắc pastel theo màu da của bạn, cụ thể nếu da có sắc ấm thì chọn những tông pastel thiên về màu nóng như hồng nhạt, vàng mơ... Và trái lại, nếu có sắc lạnh thì những màu xanh bạc hà, xanh baby... Là sự lựa chọn hoàn hảo. Ngoài ra, bạn cần lưu ý cách phối màu pastel để tương xứng với vóc dáng. Tuy đây là chiêu thức để làm "mềm" dáng hiệu quả, nhưng nếu phối thiếu tinh tế trông bạn sẽ rất dễ bị nhạt hay bị béo hơn thực tế.

Dáng quả táo

Sự mất cân đối giữa phần vai thô, vòng 1 to và đôi chân thon gọn sẽ dễ dàng bị lộ nếu bạn thiếu tinh ý khi dùng màu pastel. Bạn chỉ cần nắm vững nguyên tắc màu tối giấu tốt, màu sáng thì làm trổi. Nên, muốn làm "gầy" vóc dáng quả táo chỉ cần mặc quần sáng màu với áo tối màu. Lưu ý nên chọn những chiếc áo có độ dày vừa đủ, tránh các loại áo cổ lọ hay kín cổ. Nên tối giản phụ kiện, tránh làm phần thân trên thêm nặng nề.

Váy liền và váy suông luôn là tuyển lựa tiệt cho dáng người quả táo, vì nó giúp cân đối thân và khoe lợi thế lớn nhất là đôi chân thon. Các loại váy suông nhấn eo nhẹ với chất liệu thô và váy xòe mềm mại là những gợi ý cho bạn.

Bộáo xống namđôi màu sắc hồng-đen vừa mang lại sự cá tính, lại thu hút sự để ý vào đôi chân hấp dẫn của dáng quả táo thay vì khung thân trên thô.

Ghi-hồng cũng ghi điểm không kém bởi sự thanh nhã, thời thượng.

Với phần vai ngang và to, nàng quả táo nên chọn những chiếc áo tay dài hoặc tay lỡ vừa đủ, phối cùng váy xòe nhẹ.

Sự tương phản sáng tối giữa 2 lớp áo trong-áo ngoài sẽ thu hẹp phần thân trên.

Một chiếc quần màu vàng chanh pastel sẽ níu kéo mọi ánh nhìn vào đôi chân nàng quả táo.

Hoặc, quần áo giá sỉ một cách khoe khéo đôi chân khác là áp dụng style "giấu quần".

Váythời trang sỉThời trang áo thunsuông giấu mọi tội vóc dáng.


Họa tiết hoa nhí thư thái đi kèm tông màu pastel cũng là gợi ý hích.


Bạn có thể vận dụng trên cả váy ngắn lẫn váy dài.

Dáng quả lê

Tương phản với dáng quả táo, vóc dáng này sẽ cân đối hơn nếu bạn diện áo sáng màu với quần/váy tối màu. Màu đen hay các màu tối thuần tuý có khả năng giấu vóc dáng tốt, bạn nên "lợi dụng" chúng để làm thon gọn phần thân dưới. Chọn quần và giày cùng tông với nhau sẽ tạo cảm giác đôi chân bạn trông dài hơn, vóc dáng cũng theo đó mà cao ráo hơn.

Ở phần thân trên bạn có thể tùy thích mặc những chiếc áo có màu pastel. Mùa mốt năm nay, những chiếc áo len cổ lọ màu pastel được yêu chuộng hơn cả. Nhấn nhá thêm phụ kiện statement để cuộn ánh nhìn vào phần thân cân đối này.


Áo len cổ lọ tông pastel phối cùng quần skinny đen.

Những chiếc áo baggy màu pastel sẽ cân đối tỉ lệ vai và hông cho dáng quả lê. Bên cạnh đó, nếu diện váy mà e sợ đôi chân "cột đình", bạn có thể khéo chọn màu legging và giày trùng màu váy.

PastelThời trang áo thuncũng có thể áp dụng cho menswear, chả hạn như áo len cắm thùng quần ống suông và ankle boots.

Với lợi thế vòng 2, dáng quả lê có thể thỏa sức diện crop-top và mặc những chiếc áo khoác màu pastel.

LạThời trang namThời trang nammắt với combo áo len pastel - váy ren - legging - giày thể thao.

Một chiếc váy len cổ lọ sẽ tôn đường cong của bạn.


Phối cùng chân váy bút chì tương phản về màu sắc, chất liệu...


... Hay họa tiết cũng góp phần cân đối vóc dáng.

Dáng thước kẻ

Vốn là màu sáng, pastel rất hợp với dáng người mảnh khảnh, thiếu đường cong. Chọn lựa hoàn hảo nhất cho bạn là hồng pastel, hay còn gọi là "hồng lai". Màu sắc này sẽ giúp cô nàng dáng thước kẻ trông cao lớn hơn khi diện cả cây màu này hoặc kết hợp cùng các màu nhạt khác như: trắng, xanh bạc hà, tím phớt... Các họa tiết kẻ nhỏ như chấm bi, hoa nhí với tông hồng lai trên nền sáng là một gợi ý thúc để làm người mặc trông tròn đầy hơn. Đặc biệt, với "hồng lai", bạn có thể phối hợp 2 sắc đậm-nhạt của màu sắc này trên cùng một bộ trang phục mà không sợ bị lợt lạt.

Bên cạnh đó, hãy ghép đôi những tông màu pastel có sắc độ nóng-lạnh tương phản hoặc phối cùng màu trắng, bạn sẽ có một bộ y phục bắt mắt một cách tinh tế nhưng tôn dáng hiệu quả.


Combo áo len - váy chữ A cạp cao...

...Thời trang sỉhay áo len oversized trùm bên ngoài váy xòe cực hợp với dáng thước kẻ. Chúng sẽ giúp thân thể cô nàng thước kẻ đầy đặn, nữ tính hơn.

PhốiThời trang nammàu pastel cùng sắc trắng tạo nên y phục thanh tao, đầy hút.

Áo khoác màu pastel và quần trắng là bộ đôi thời trang được vận dụng nhiều nhất nửa cuối 2013 vừa qua.

Sành điệu với cả cây màu pastel, nhấn nhá chút sự khác biệt với một đôi giày hologram.

Sự tương phản đầy tinh tế giữa màu denim và pastel...

... Hay các tông pastel nóng-lạnh khiến y phục bắt mắt nhưng lại không hề chói.

Áo mua áo xống sỉ giá rẻ màu pastel cùng quần shorts - legging trắng sẽ che giấu đi đôi chân ngẳng nghiu hiệu quả.



Duyên dáng cùng công thức áo len pastel dáng oversized và váy ren dáng dài. Tuy nhiên, set đồ này chỉ hợp với những cô nàng có chiều cao chuẩn.

Phận người Việt mưu sinh trên đất Thái | Báo Lao Động Điện Tử - Tin tức online 24h

>> Đón đọc ấn phẩm cần lao & Đời sống số 22

30 tuổi, anh Nguyễn Thọ Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan ngót nghét 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, bác mẹ đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, ba má Hồng quyết neo ghe, tìm một công việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.

Chút cựu tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha đôi khi cho ghe cập bếnThời trang áo thunkhông đủ để Hồng tự bươn chải nơi đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.

Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ hồ, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở thành sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm ngày một đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.

Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.

CũngThời trang áo thunnhư những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là bằng lòng được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.

Anh Hồng không phải là người Việt độc nhất buôn bán ở chợ nổi. Theo chỉ dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán quần áo, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có vất vả nhưng tương đối dễ thở hơn thời kì bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.

Chị Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm tài xế. Chị Nga có được cửa hàng hoành tráng ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức cần lao sang lại.

Những ngày tháng nhớ đời

Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trên đất Thái cũng vô cùng ngẫu nhiên. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc không đâu vào đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa nổi tiếng ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư phạm pháp. Anh bị giam 48 ngày nơi đất khách.

Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy tờ rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong nhà lao Thái Lan không phải lao động khó nhọc. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.

Chị Hương tâm can: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.

Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít, nơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở nên người nhập cư hợp pháp có vận hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, tạm cư, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số ngùng ngoằng như mật mã, trong đó diễn đạt đầy đủ tăm tiếng, quốc tịch, nơi tạm cư, nghề nghiệp…

Giấy chứng thực ngụ hợp pháp trên đất Thái.

Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa dọn dẹp, khuân vác đến thợ nề… “Thấy mình chịu thương chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.

Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thiệt thà, du khách phản ảnh nên chính quyền đã trục xuất, không cho tạm trú ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm gian lậu dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất trọng người Việt. Họ sẵn lòng viện trợ, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thiệt thà”.

Bán hàng kiêm chỉ dẫn viên

Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều nhòm rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một hướng dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hồ hết các điểm tham quan nức tiếng ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều giải đáp xác thực những thông tin cập nhật mới nhất.

Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được tri thức, người Việt trên đất Thái phải đầu tư thời kì tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học thọc, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, chứng dẫn cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.

Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, đầu tiên hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng tiền ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông báo cấp thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.

Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một hướng dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê hướng dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.

Phận người Việt mưu sinh trên đất Thái | Báo Lao Động Điện Tử - Tin tức online 24h

>> Đón đọc ấn phẩm Lao Động & Đời sống số 22

30 tuổi, anh Nguyễn Thọ tham khảo Hồng (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) đã sống trên đất Thái Lan ngót nghét 15 năm. Năm Hồng mới 8 tháng tuổi, cha mẹ đã bế Hồng lên ghe ngược dòng Mekong mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Đứa em gái kế Hồng ra đời, cám cảnh lênh đênh sông nước khiến con cái không được học hành, cha mẹ Hồng quyết neo ghe, tìm một công việc khác sinh sống. Lúc đó Hồng đã lên 12 tuổi, cũng như bao đứa trẻ cùng cảnh, Hồng không được đến trường.

Chút vốn liếng tiếng Thái vỡ lòng Hồng học được từ người dân bản địa nơi ngày xưa cha thỉnh thoảng cho ghe cập bến không đủ để Hồng tự bươn chải nơi đất khách. Nghe người ta giới thiệu, Hồng tìm đến một ngôi chùa của người Thái ở gần chợ nổi Damnoen Saduak thuộc tỉnh Ratchaburi nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 100km để vừa bán hàng rong vừa học tiếng Thái.

Hồng nhớ lại: “Hồi đó chùa này có khá nhiều người Việt tá túc. Sư thầy nói tiếng Việt rất giỏi, họ sẵn sàng chỉ dạy mọi thứ mình cần”. Nơi đất khách, Hồng làm đủ thứ nghề, từ bán dừa tươi, hàng lưu niệm đến thợ hồ, khuân vác… Vài năm sau, khi chợ nổi Thái Lan trở nên sầm uất, du khách đến tham quan mua sắm ngày một đông, Hồng có được một chỗ dừng chân để buôn bán ở chợ này.

Vẫn không thoát khỏi cảnh sông nước, cửa hàng nhỏ gọn được bố trí trên chiếc ghe nhỏ cập trong chợ nổi, bên dưới chiếc cầu bắc từ khu này qua khu kia. “Cửa hàng” anh Hồng bán các món nướng xuyên que của người Thái.

Cũng như những “cửa hàng” ăn uống khác trong chợ nổi, người thuê phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ gọi là tiền chỗ. Số tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào địa thế cũng như giá trị món hàng bán. Bán hàng ăn như anh Hồng, mỗi tháng phải trả cho ban quản lý 3.000 baht (tương đương 2,1 triệu đồng). Anh Hồng nói: “Tiền thuê chỗ bán như vậy là chấp nhận được, vẫn dễ kiếm tiền hơn mai chạy chỗ này mốt chạy chỗ kia”.

Anh Hồng không phải là người Việt duy nhất buôn bán ở chợ nổi. Theo chỉ dẫn của anh, chúng tôi tìm đến cửa hàng bán quần áo, giầy dép của chị Bùi Thu Nga ở cuối chợ. Biết chúng tôi là người Việt, chị Nga hồ hởi khoe: “Chị bán ở đây hơn 5 năm rồi. Cuộc sống có vất vả nhưng tương đối dễ thở hơn thời gian bán trái cây ở tỉnh Ratchaburi. Có được chỗ buôn bán thế này với người Việt mình là không dễ chút nào, phải cố mà giữ”.

Chị Nga sống ở Thái Lan 15 năm, riêng ở tỉnh Ratchaburi cũng tròn 10 năm. Chồng chị Nga là người Thái, làm tài xế. Chị Nga có được cửa hàng hoành tráng ở chợ nổi là từ người chị chồng bị mất sức lao động sang lại.

Những ngày tháng nhớ đời

Cơ duyên mà vợ chồng anh Ân, chị Hương (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) mưu sinh trên đất Thái cũng hết sức tình cờ. Cách đây 6 năm, anh Ân đi du lịch theo đoàn. Sau chuyến đi, anh tách đoàn ở lại. Nơi anh tá túc không đâu khác là nơi cổng chùa Trai Mít (chùa Phật Vàng) - một ngôi chùa nổi tiếng ở thủ đô Bangkok. Được vài hôm, anh Ân đã bị chính quyền địa phương bắt giam vì tội nhập cư bất hợp pháp. Anh bị giam 48 ngày nơi đất khách.

Sau khi được thả ra, anh về Việt Nam làm giấy tờ rồi cùng vợ trở lại Thái Lan bằng đường bộ bắt đầu cuộc mưu sinh. Anh Ân cho biết: “Ở trong nhà tù Thái Lan không phải lao động nặng nhọc. Cơm ngày ba bữa, mỗi ngày còn nhận được 200 baht (tương đương 140.000 đồng)…”.

Chị Hương tâm sự: “Ổng sống ở Sài Gòn hơn 5 năm nhưng chỉ về quê hai lần vào dịp Tết. Lần nào ổng muốn về, tôi cũng phải cho tiền để mua vé xe quay lại Sài Gòn. Sang đây cuộc sống tương đối đỡ hơn, mỗi tháng cả hai vợ chồng tích lũy không dưới 5 triệu đồng”.

Hai vợ chồng anh Ân, chị Hương là chủ nhân của hai chiếc xe… đẩy. Anh đẩy xe bán dừa lạnh, trái cây, còn chị đẩy xe bán kem tươi. Địa điểm bán hàng của anh chị là chùa Trai Mít, nơi hằng ngày có rất đông du khách Việt Nam đến tham quan. Để trở thành người nhập cư hợp pháp có thời hạn trên đất Thái, mỗi tháng vợ chồng anh Ân phải nộp cho chính quyền sở tại 4.900 baht, bao gồm các khoản bảo hiểm, lưu trú, an ninh… Khi đóng tiền, chính quyền sẽ cấp cho một tờ giấy nhỏ, ghi chữ và con số loằng ngoằng như mật mã, trong đó thể hiện đầy đủ tên tuổi, quốc tịch, nơi tạm trú, nghề nghiệp…

Giấy chứng nhận cư trú hợp pháp trên đất Thái.

Ngoài số tiền phải nộp cho chính quyền sở tại, hai vợ chồng phải thuê nhà với giá 3.500 baht ở gần chùa Trai Mít để tiện đi lại mua bán. Vào giờ rỗi, khi cần, chị Hương có nhiệm vụ thay chồng bán, anh Ân phụ giúp nhà chùa dọn dẹp, khuân vác đến thợ hồ… “Thấy mình chịu khó nên nhà chùa rất thương, tạo điều kiện cho mình có nơi buôn bán ổn định” - anh Ân nói.

Theo chị Hương, trước đây ở khu vực chùa Trai Mít có không dưới 10 người Việt sinh sống. Về sau, vì mua bán không thật thà, du khách phản ánh nên chính quyền đã trục xuất, không cho lưu trú ở đây nữa. Tuy nhiên, người làm ăn gian dối chỉ là số ít, những người còn lại bỏ về nước hoặc chuyển đến tỉnh khác mưu sinh. Sau nhiều năm sống trên đất Thái, chị Hương đúc kết: “Người Thái rất quý trọng người Việt. Họ sẵn lòng giúp đỡ, bất kể mình là ai, làm gì. Nhưng điều mà người Thái tối kỵ là không thật thà”.

Bán hàng kiêm hướng dẫn viên

Những ngày đầu mới đến đất Thái, không riêng anh Ân, chị Hương mà nhiều người Việt đang sống và làm việc ở đây đều nhìn nhận rằng, để bán được hàng thì bản thân phải là một hướng dẫn viên có chuyên môn cao. Theo chị Nga - một người Việt sống lâu năm ở Thái, hầu hết các điểm tham quan nổi tiếng ở Thái Lan, từ Phuket, Pattaya đến Bangkok chị đều nắm tất. Bất kỳ thắc mắc từ văn hóa, phong tục tập quán, kinh tế, chính trị… chị Nga đều trả lời chính xác những thông tin cập nhật mới nhất.

Ngay cả người bản địa hiểu về văn hóa của dân tộc tộc mình còn mơ hồ huống chi người Việt. Để có được kiến thức, người Việt trên đất Thái phải đầu tư thời gian tìm hiểu, đọc sách báo. Những gì mà họ có được không phải học thuộc lòng, khi cần thì sổ một tràng mà phải cung cấp những số liệu, dẫn chứng cụ thể theo từng chủ đề, nội dung.

Nói như anh Ân: “Muốn có lợi cho mình, trước hết hãy cho du khách thấy được cái lợi của họ. Với người đi du lịch, bỏ đồng tiền ra là họ lấy lại chất lượng dịch vụ, những thông tin cần thiết ở nơi họ đến. Dù chỉ là người bán hàng rong nhưng mình làm được như vậy thì người không có nhu cầu cũng phải mua hàng của mình”.

Ông Khun Kin - người Chiang Rai, làm bảo vệ khu chợ nổi Thái Lan, 10 năm trước cũng là một hướng dẫn viên có nghề - cho biết: “Người Việt đến các điểm du lịch sinh thái ở Chiang Rai đều thuê hướng dẫn viên là người bán hàng rong. Mỗi tour 5-7 ngày có giá từ 5.000 - 7.000 baht”.